Vừa hay.
Giải quyết ân oán giữa hắn và Sở Tử Tuyết.
Cốc cốc cốc!!!
Tiếng gõ cửa viện vang lên, một giọng nói có phần quen thuộc truyền đến: "Diệp sư đệ có ở trong không?"
Diệp Bất Phàm nhướng mày, vẫy tay ra hiệu cho Lục La đi mở cửa.
Ngay sau đó, một gã thanh niên có tướng mạo gian xảo bước vào, chắp tay với Diệp Bất Phàm:
"Diệp sư đệ à, nhiệm vụ lần trước suýt nữa đã hại sư đệ, ta vẫn luôn áy náy đến tận bây giờ, nay thấy ngươi bình an trở về, thật tốt quá rồi."
Cổ Hà cười khổ, liên tục tạ lỗi.
Người này chính là Cổ Hà, đệ tử của điện nhiệm vụ, kẻ đã nhiều lần thúc giục Diệp Bất Phàm làm nhiệm vụ trong giáo.
"Nếu không phải vì ngươi, chủ nhân của ta sao lại gặp nguy hiểm!"
Lục La tức đến sôi máu, chống nạnh mắng.
"Trước đây ta chỉ là một đệ tử của điện nhiệm vụ, những chuyện khác hoàn toàn không biết gì, thôi thế này đi, ta xin tạ lỗi, đây là một trăm khối linh thạch."
Cổ Hà khom lưng, lau mồ hôi, đưa ra một chiếc túi trữ vật.
Sau đó vỗ ngực nói: "Ngoài ra, ta đã đặt tiệc ở Tê Phượng Lâu, mong sư đệ nể mặt, để cho sư huynh đây bày tỏ lòng áy náy."
Tê Phượng Lâu là một tửu lâu trong phường thị, nguyên liệu nấu ăn đều là thịt yêu thú, rượu cũng là linh tửu, cho dù là tu sĩ uống nhiều cũng sẽ say.
Diệp Bất Phàm ước lượng túi trữ vật, ném cho Lục La, thản nhiên cười nói: "Cũng không thể trách Cổ sư huynh, dù sao nhiệm vụ khó tránh khỏi rủi ro, chẳng phải bây giờ ta đã bình an trở về rồi sao."
Hắn nói năng hòa nhã, dường như không hề để tâm đến chuyện này.
"Sư đệ quả là rộng lượng, khiến vi huynh vô cùng khâm phục."
Cổ Hà tâng bốc.
Sau đó gã bắt chuyện với Diệp Bất Phàm, trong lúc giao tiếp không ngừng tạ lỗi, nhiều lần mời Diệp Bất Phàm đến Tê Phượng Lâu dự tiệc.
Diệp Bất Phàm khéo léo từ chối.
Điều này khiến Cổ Hà vô cùng thất vọng, trong lòng thầm mắng Diệp Bất Phàm đúng là nhát như chuột, làm một nhiệm vụ đã sợ đến mức này.
Ngay cả phường thị của Thiên Ma Giáo cũng không dám đến.
Gã còn định nhân bữa tiệc rượu để moi thông tin từ đối phương.
Dù sao, rượu vào lời ra, rất dễ để lộ sơ hở.
"Haiz, nói ra cũng thật lạ, Thiên Ma Giáo chúng ta từ khi nào lại xuất hiện một Trương Lão Tam lợi hại như vậy, e rằng là nhân vật cấp ứng cử viên Thánh tử..."
Cổ Hà khẽ thở dài, cố ý lái chủ đề sang hướng này, trong khi khóe mắt lại không ngừng quan sát biểu cảm của Diệp Bất Phàm.
Diệp Bất Phàm mỉm cười, sắc mặt không đổi, tùy ý đáp cho qua chuyện.
Thăm dò qua lại không biết bao nhiêu lần, Cổ Hà chẳng moi được thông tin gì, khiến gã uất ức đến mức gần như thổ huyết.
Gã dường như đã đánh giá thấp mức độ khó đối phó của Diệp sư đệ.
Một nén hương sau, gã mới không cam lòng rời đi.
"Kẻ này chắc chắn cùng một phe với Liễu Vong Xuyên."
Lục La tức giận nói, không hiểu tại sao chủ nhân lại đối xử hòa nhã với một kẻ lòng lang dạ sói như vậy.
"Một tên tép riu thôi, không cần để tâm, số linh thạch này ngươi cứ cầm lấy đi."
Diệp Bất Phàm thản nhiên cười nói.
Lục La vui mừng, lí nhí nói lời cảm tạ chủ nhân.
Diệp Bất Phàm nằm trên ghế mây, ngắm nhìn sắc trời, tâm trạng vui vẻ.
Không phải vì mấy trăm khối linh thạch.
Mà là.
Hắn đã tìm được thân phận để ngụy trang tiến vào Phong Ma Di Tích – Cổ Hà.
Thời gian sau đó, Diệp Bất Phàm tuyên bố bế quan, khiến Cổ Hà đang định tiếp cận hắn phải ngậm ngùi ra về.
Liên tiếp mấy ngày, Cổ Hà đành bất lực, chỉ có thể quay về phục mệnh với Liễu Vong Xuyên.
Liễu Vong Xuyên rất không hài lòng với gã, liền tỏ ra lạnh nhạt.
Cổ Hà chán nản, đành phải tìm đến những cao thủ đồng môn khác cũng chuẩn bị tiến vào Phong Ma Di Tích, hy vọng có thể che chở cho gã đôi chút.
Dù sao di tích cũng rất nguy hiểm.
Tu sĩ Trúc Cơ cao giai nhiều vô số kể, chút tu vi của gã mà liều lĩnh đi vào chỉ có tìm chết.
Rất nhanh.
Nửa tháng thoáng chốc trôi qua.
Đã đến ngày lên đường đến di tích.
Hàng trăm đệ tử Trúc Cơ tiến đến đại điện của Thiên Ma Giáo.
Cổ Hà cũng không ngoại lệ.
Két...
"Ha ha ha! Yên tâm đi sư đệ, có ta che chở, ngươi sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào đâu."
"Ta đến đại điện trước chờ ngươi!"
Trong tiểu viện, một gã thanh niên khôi ngô mặc áo bào xám ước lượng túi linh thạch căng phồng trong tay, khặc khặc khặc cười rồi đẩy cửa bước ra.
"Đa tạ Tề sư huynh."
Cổ Hà tiễn Tề sư huynh đi, mặt mày hớn hở.
Để có thể sống sót trong Phong Ma Di Tích, mấy ngày nay gã đã đến thăm không biết bao nhiêu vị sư huynh Trúc Cơ tầng bảy, tầng tám, cốt là để được an toàn trong di tích.
Không cầu phú quý giàu sang, chỉ mong có được chút cơ duyên nhỏ.
Gã đã kẹt ở Trúc Cơ tầng bốn quá lâu rồi.
Đương nhiên, những người gã tìm đều là ma tu chuyên nhận tiền làm việc, từng làm nghề ám sát hoặc bảo vệ chủ thuê.
Loại người này rất giữ chữ tín.
Gã lăn lộn ở điện nhiệm vụ nhiều năm như vậy, đối với nội tình bên trong rõ như lòng bàn tay, một vài đệ tử vì muốn hoàn thành nhiệm vụ trong giáo đều sẽ mời những cao thủ này giúp đỡ.
"Phải nhanh chóng thu dọn rồi đến đại điện."
Cổ Hà nhanh chóng quay vào trong sân, mang theo tất cả những tấm phù lục bảo mệnh, đan dược trị thương, vội vã đi về phía đại điện.
Vừa bước ra khỏi cổng viện, thân hình gã liền khựng lại.
Trước mắt gã, một bóng người đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, mỉm cười nhìn gã.
"Diệp... Diệp Bất Phàm? Sao ngươi lại ở đây?"
Cổ Hà sững sờ, sắc mặt có chút khó coi.
Trong mắt gã lóe lên một tia oán hận.
Nếu không phải vì không moi được thông tin từ Diệp Bất Phàm, khiến Liễu Vong Xuyên không vui, gã đâu đến nỗi phải chạy đôn chạy đáo tìm cao thủ bảo vệ mình?
Ở trong di tích, chỉ cần đi theo Liễu Vong Xuyên, húp chút canh thôi cũng đủ ăn no mặc ấm.
Không chỉ vậy.
Còn mất toi một trăm khối linh thạch.
Diệp Bất Phàm đứng dậy, thản nhiên cười nói: "Đến tiễn Cổ sư huynh một đoạn."
"Ngươi..."
Cổ Hà nhíu mày, vừa định nói gì đó, một thanh phi kiếm đã nhanh như chớp đâm thẳng vào mi tâm của gã.
Một luồng sức mạnh cực lớn nhấc bổng gã lên, "bịch" một tiếng, cả người bị đóng đinh lên bức tường viện phía sau.
Máu tươi nóng hổi chảy xuống từ mi tâm, nhuộm đỏ khuôn mặt vẫn còn mang vẻ không thể tin được của Cổ Hà.
"Xoẹt!"
Diệp Bất Phàm vẻ mặt vô cảm bước tới, rút phi kiếm ra, trích lấy tàn hồn của Cổ Hà rồi phong ấn lại.
Thuật này có thể trì hoãn thời gian hồn bài vỡ nát.
Sau đó, hắn dứt khoát ném thi thể của Cổ Hà vào túi trữ vật.
Một lát sau.
"Cổ Hà" hòa vào dòng người, tiến vào đại điện của Thiên Ma Giáo.
Lúc này, trong đại điện đã tụ tập hơn ba trăm tu sĩ Trúc Cơ, đa số đều là đệ tử từ Trúc Cơ tầng sáu, tầng bảy trở lên.
Toàn là tinh anh, ai nấy đều tinh thần phơi phới.
Trong đó có không ít người đã đạt đến Trúc Cơ đại viên mãn, gương mặt tràn đầy tự tin.
Đứng ở hàng đầu là vài vị ứng cử viên Thánh tử, Thánh nữ.
Liễu Vong Xuyên, Trần Quang Lễ, và một gã thanh niên có vẻ mặt xanh xao bệnh tật.
Ngoài ra còn có các vị Thánh nữ khiến người ta thèm thuồng.
Sở Tử Tuyết, Thượng Quan Thanh Dao, Cổ Nữ của Cổ Phong, và đại sư tỷ của Huyết Phong, một nữ tử mặc hồng y tay cầm trường đao, dáng vẻ hiên ngang oai hùng.
Không ít đệ tử nhìn họ với ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa sợ hãi.
Mà bên cạnh những ứng cử viên Thánh tử, Thánh nữ này đều có một nhóm người đi theo, như sao vây quanh trăng, khiến người khác không dám đến gần.
"Cổ Hà, sao lại chậm trễ như vậy?"
Tề sư huynh thấy Cổ Hà đi vào, nhíu mày nói.
"Thu dọn đồ đạc, có hơi chậm trễ một chút."
Diệp Bất Phàm dùng Tạo Súc Thuật ngụy trang thành Cổ Hà, mỉm cười đứng bên cạnh Tề sư huynh.
Hắn đảo mắt nhìn khắp đại điện, khi ánh mắt lướt qua Liễu Vong Xuyên.
Nụ cười càng thêm xán lạn.